Tuesday, August 28, 2012

CUỐI TUẦN ĐỌC NHỮNG ĐOẢN VĂN...CHO... BUỒN !!!

Những đoản văn dưới đây do bạn thanh huynh hthanhtha2000@yahoo.com gửi tặng !
Phamvietdao.net thay mặt độc giả trân trọng cảm ơn
 
Ước mơ
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...
Phấn son
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…"
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
Nghỉ lễ
Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở lại thành phố.
Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưng ráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.
Nó hứa.
Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhật bạn gái.
Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ nó mới về. Còn đến bốn tháng nữa…”
Ngày cưới của cha
Anh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt hơn 200 cây số đường quàn quả các thứ lo đám cưới cho anh.
Anh kế, rồi đến tôi đám cưới ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách lạy, cách đi đứng như thế nào cho phải đạo...
Mẹ mất sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba đi thêm bước nữa, ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng mặt...
Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây! ...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá! ...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho
Lời hứa
Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.
Ngày lại ngày. Cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…”
Ba
Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghĩ cho khỏe.
Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.
TÌNH BẠN
Hai người đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiền chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: " Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi ".
Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Anh bạn kia không may bị chuột rút và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: " Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi ".
 Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: " Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá? "
 Mỉm cười, anh trả lời: " Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta lên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được... ".
 .....Hãy học cách viết trên cát và đá ...
Khoe
Ngày xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học & mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội. Con thành đạt rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận"
Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố ...
Chuyện của nội
Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít...
Dường như nội cũng mừng lắm. Nội ra vào, hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.
Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan...
Nhạt
Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.
 Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.
 ...Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.
 Nhạt nên người ta không ăn của ông nữa...
Anh hai
Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “ sanh ra.. Giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… anh cười, “ Út ráng học ngoan…”
Miệt mài 4 năm DH, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”
Đưa đón
Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo nếp, có cả chục trái dừa khô.
Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: Sao không đón nội. Bố bảo: Bận quá.
Ngoại nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón. Bố cũng đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố bảo: Ai cũng có mặt, bố không đi ngoại trách.
Cua rang muối
Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
 - Cua rang muối thật đó mẹ.
 Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
 - Còn răng đâu mà ăn?!
Đợi
“Mẹ ơi, sao bà hay ngồi ngoài cửa chiều chiều thế mẹ? Bà lãng mạn quá mẹ nhỉ! ” Nó cười tít mắt, tưởng tượng vu vơ ở chân trời nào chả rõ. Mẹ chẳng nói gì, chỉ lặng im, lâu lâu lại ngẩn lên nhìn bà, mắt mẹ thoáng buồn, nó chẳng hiểu vì đâu…
Sau đó nó biết ông khi xưa đi chiến trường không về, bà thì luôn bảo ông “chưa” về nên hay ra ngồi ngoài ngõ đợi.
Có lúc nó dỗi bà, bảo bà không chơi với nó mà cứ ngồi đợi ông “Ông không về đâu, ông chết rồi! ” Nó hét lên giận dữ, khóc thảm thiết. Bà vuốt má nó nựng nịu, rồi cõng nó vào trong.
Mãi sau này, khi bà mất đi, mẹ kể nó nghe rằng: bà muốn đợi ông về, dẫn hồn ông đi kẻo lạc. Bà sợ năm tháng dài, mấy con ngõ trở thành lạ xa.
Nó lặng im thẫn thờ, mắt thả về miên man… thấy nhớ bà vô hạn…
Rồi chiều chiều, cũng tự khi nào không biết, nó ngồi trước hiên nhà, đợi bà ngang qua…
Xa xứ
Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
Thư đầu viết: "ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình…"
Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm…"
Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội… Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không…"
Bàn tay
Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... Mềm mại.
Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... Chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
Ba
Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:”Có dư đồng nào không con?”. Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp:”Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…
Ăn cơm (Nguyễn Thanh Bình)
Thằng Tèo ngồi tiu nghỉu. Tựa lưng vào cây trứng cá bên hông nhà, thỉnh thoảng nó giơ tay gạt nước mắt.
Không biết chuyện gì? Cả buổi sáng nay ba má nó liên hồi ẩu đả. Bỏ ông táo lạnh tanh. Giờ mỗi người mỗi góc.
Rồi cuộc chiến lại tiếp tục. Từ võ ba càng chuyển sang võ miệng. Bỗng má nó lớn giọng :
- Ông ăn chả, tôi ăn nem. Mặc xác ông!
Đến đây, cái bao tử thúc giục, Tèo tham chiến :
- Con không thèm ăn thứ đó, con chỉ muốn ăn cơm thôi!
Nó (Quỳnh Châu)
Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm.
Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái dỗ dành : "Ngoại có đi đâu!Ngoại ở đây mà!". Vậy là nó nín.
Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo :"Mẹ có đi đâu!Mẹ ở đây mà!" rồi lấy tay đặt lên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.
Cái bóng (Hải Âu)
Ông luôn phàn nàn về cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn mà gia đình dành cho mình. Ông chê bà ít học, chẳng tương xứng với sự lịch lãm của ông. Mọi việc ông thường tự quyết, chẳng coi bà vào đâu. Bà tồn tại bên ông như cái bóng lặng lẽ trong cuộc sống chung có nhiều thăng trầm.
Một ngày, bà nhẹ bỏ ông sau một cơn bạo bệnh. Ông ra vào ngẩn ngơ như thể đang kiếm tìm. Nhà thiếu bà, ông mới thấy rõ những khỏang trống. Ông nhận ra sự lịch lãm cũng chẳng tạo nên được một gia đình nếu thiếu đi sự hy sinh, chịu đựng âm thầm của bà..
Bố và con (Trần Ninh Bình)
Anh phụ trách công việc giao tế ở một công ty, lúc nào cũng tươi tắn, lịch sự và hòa nhã. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối tắm rửa xong, đang nằm đọc báo trên giường trải drap trắng toát thì con bé bốn tuổi, mồ hôi mồ kê, chân tay lấm láp trèo lên. Anh cau mặt gắt con sao không chịu đi rửa chân tay trước. Con bé mếu máo :" Bố ơi, từ sáng tới giờ bố chưa mi con cái nào!"
Cha tôi (Nguyễn Minh Hiếu)
 Mẹ bỏ đi theo người khác. Cha ở vậy nuôi chúng tôi. Hơn 20 năm. Tôi và anh Hai đều có gia đình. Ngòai 60, bỗng cha tôi dường như trẻ lại. Ông năng chải chuốt, đi lại và xài tiền nhiều hơn. Chúng tôi nghĩ ông có nhân tình và đối xử có phần nghi ngại. Ông vẫn không nói.
Tôi tìm đến bệnh viện, quyết định cho người tình của cha tôi một trận. Chợt tôi lặng người đi vì người cha đang chăm sóc là mẹ. Thấy tôi, ông gượng nói : "Ba sợ các con còn giận mẹ...".
Mồ côi (Nguyễn Văn Hùng)
Đêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm : Giá như mẹ đừng "đi xa", thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh.
Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói : Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con. Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà có thêm người đỡ vắng lạnh.
Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ : Giá như đừng có dì nhỉ thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên...
NGÀY SINH NHẬT ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG -DIỆU AN
 Chưa đến ngày sinh nhật, còn đến khoảng hai, ba tháng, vợ đã lo nghĩ đến sinh nhật của chồng, con. Rồi chồng lo sinh nhật của vợ con, và con lo ngày mừng tuổi cho ba mẹ. Duy chỉ một người, không ai lo đến - ông nội già yếu. Và cho đến một ngày - ngày ông nội mất.
Chồng hỏi vợ: Sinh nhật ông ngày nào?
Vợ hỏi lại chồng: Ngày nào là ngày sinh của ông?
Con cái hỏi cha mẹ: Ông sinh ngày tháng nào?
Vậy là cả con, dâu, cháu, chắt phải đi tìm ngày sinh cha ông trong chứng minh nhân dân đề làm bia mộ cho ông.
Đó là ngày sinh nhật đầu tiên và cuối cùng của ông.
Lát nữa về (Phạm Thu Hiền)
Anh chị lấy nhau được 5 năm. Gia đình bất hòa nhưng có đứa con cũng đỡ phần nào.
Ngày ngày, khi chị đi làm, đứa con nhỏ ba tuổi thường khóc đòi chị. Chị dỗ dành :
- Nín đi con ! Lát mẹ về.
Năm sau, anh chị ly dị. Tòa cho anh nuôi đứa bé. Chị ôm nó khóc. Nó nhìn chị, ngây thơ :
- Nín đi mẹ ! Con đi chơi với ba, lát con về..
Con trai (Linh Diệu)
Bà Nội sanh mỗi mình bố.
Mẹ cũng chỉ có mỗi Bé thôi. Mẹ sanh phải mổ mà.
Bé đã lên 5, thích em trai lắm. Bố cũng vậy. Bà Nội thì khỏi nói, lúc nào ôm Bé cũng thở dài : Phải chi...
Một hôm Mẹ khóc - Rồi Mẹ nằm vùi, lặng ngắt , xanh xao. Cả nhà tự nhiên im ắng hẳn. Suốt tuần.
Bố với Bà Nội đem về cho Mẹ một chú nhóc thật xinh. Bé thì mê mẩn, nhưng Mẹ chẳng khỏe lên tí nào. Mẹ bảo : Bố đổi em bé bằng trái tim Mẹ đấy!
Vòng cẩm thạch (Jang My)
Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm mọi cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường...Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo.
Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiệc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía , cười :
- Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.
Cần thiết (T.T)
Ngày cô theo gia đình định cư ở nước ngoài, Thầy buồn nhiều vì cảm thấy trống vắng, cô đơn. Nhiều năm trôi qua, Thầy vẫn ngày hai buổi ăn cơm tiệm, một mình một bóng đi về. Đã bao lần cô gợi ý đón Thầy sang, nhưng Thầy nhất quyết từ chối. Cuộc đời thầy gắn bó với trường lớp đã bao năm, làm sao nỡ dứt bỏ.
Một lần gọi điện thoại về thăm, cô dè dặt hỏi : "Anh có cần gì cứ nói, em sẽ gởi về liền". Cười buồn, Thầy ôn tồn đáp : "Anh chỉ cần em".
Nuôi mẹ (Nguyễn Thị Thao)
Con ở Đức về, giàu có, đón mẹ ra nuôi.Con dâu hồ hởi, cơm quà cho mẹ chu đáo. Giường mẹ màn mới, quạt riêng.
Mẹ như vàng.
Chồng biếu mẹ mọi thứ. Thương mẹ, anh hay gần gũi, trò chuyện, lại gởi quà về quê. Vợ nhìn soi mói. Bữa ăn thiếu đậm đà. Tối đến màn chẳng mắc. Lạnh nhạt...
Mẹ thành bạc.
Mẹ ốm, nằm một chỗ, khó ăn, khó ngủ, ho... Chồng chăm mẹ. Một mình vất vả mọi việc, vợ bực bội và lạnh lùng : "Xem thế nào đưa mẹ về quê..."
Mẹ thành rác vứt bờ tre.
Xót xa
Tần tảo dành dụm những đồng tiền lẻ từ mớ rau, củ khoai, con cá con tôm bắt được để gởi lên cho chị Hai ăn học. Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:
 - Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?
 Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:
 - Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!
 Nói xong, chị Hai đứng dậy, nhanh chân bước lên nhà trên.
 Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu:
 - Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi!
Tô mì
 
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh.. 
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.
 
Được đăng bởi Nhà văn Phạm Viết Đào vào lúc Thứ sáu, tháng tám 24, 2012
( Từ Phát Trương )

Tuesday, August 14, 2012

ASIA 70 Viet Nam Que Huong Yeu Dau - Video Ca Nhac Kich




http:/<wbr></wbr>/<wbr></wbr>www.video4viet.com/<wbr></wbr>index.html?cid=6612&idx=1efcc982c48fa31773653fc64169acfd

Tản mạn buổi lễ chùa.

                Chị nhờ tôi chở lên chùa để tạ ơn Đức Phật đã độ trì cho thằng con lớn của chị đậu đại học. Nhìn giỏ trái cây và bó hoa, tôi chọc chị: “ Chỉ có ít trái cấy và mấy cành hoa đền ơn con mình đậu đại học, chị lời quá rồi ”  Chị lườm tôi một cái.
Cách đây mấy tháng, chị rủ tôi lên chùa để cầu xin Đức Phật độ trì cho đứa con lớn thi đậu đại học. Tôi cười: “ Nếu phụ huynh nào cũng cầu Chúa, Phật phù hộ cho con em mình thi đậu đại học thì đất nước này chỗ nào cũng đầy quan, đầy thầy. Ai làm thợ đây ? Đức Phật đã dạy: mỗi người phải dựa vào chính mình, chẳng nên nương tựa vào ai, đấy sao ” .
Nói vậy thôi, người mẹ nào mà chẳng lo lắng khi con mình đi thi. Thôi thì, với niềm tin vào Phật, Chúa họ khấn cầu các Ngài phù trợ cho ước nguyện của họ. Mặc dù các đấng bề trên thấu hiểu tấm lòng của những người mẹ thương con nhưng chắc chắn các Ngài khó có thể đáp ứng lời cầu khấn đó. Thi cử là phải công bằng, học sinh nào chịu khó, chăm chỉ hẳn sẽ gặt được kết quả tốt.
Lễ chùa xong, tình cờ chị gặp lại hai người bạn học cũ cũng vừa đến đây. Ba bà kéo nhau ra quán nước trước cổng chùa để hàn huyên tâm sự. Chị nói cho tôi yên lòng:  “ Mấy chị nói chuyện chút xíu thôi ”. Tôi hiểu chữ chút xíu của chị, chẳng thể đo bằng phút mà phải tính đơn vị là giờ. Đành chiều lòng các bà vậy.
Khi phụ nữ gặp nhau, họ sẽ nói gì ?  Nhiều lắm, trên trời dưới đất, chuyện quá khứ, hiện tại và tương lai. Nhưng chung quy, chuyện gia đình là nhiều nhất. Cả ba bà chị hãnh diện khi kể về mái ấm của mình. Khuôn mặt họ rạng rỡ khi nói đến người chồng thành đạt và những đứa con ngoan.
Đàn ông coi trọng công danh sự nghiệp, còn phụ nữ xem hạnh phúc gia đình là trên hết. Đàn ông chẳng bao giờ tự hào về người vợ, trái lại các bà vợ luôn hãnh diện về đấng lang quân. Ho chấp nhận mọi thua thiệt, luôn ở phía sau để chồng công thành danh toại. Chẳng vì thế mà người đời thương nói: Sau những thành công của đàn ông có bóng hình của người phụ nữ. Mới thấy, phụ nữ bao dung vô cùng.
Hình như chồng con là các chủ thể không thể thiếu và có vai trò rất quan trọng trong cuộc đời của người phụ nữ. Hạnh phúc hay bất hạnh cũng vì chồng con. Đọc bài thơ: “Đi lễ chùa” của nhà thơ Dư Thị Hoàn sao thấy chạnh lòng về nỗi xót xa vì chồng con của người phụ nữ:
Năm người đàn bà cùng ngồi trên xe ngựa
Tay khư khư ôm đầy vật tế lễ.
Người thứ nhất thở dài:
- Tội nghiệp nhất người đàn bà không chồng
Người thứ hai chép miệng:
- Vô phúc nhất người đàn bà không con
Người thứ ba cười buông:
- Bất hạnh nhất người đàn bà không khóc nổi trước mặt chồng
Người thứ tư điềm đạm:
- Tuyệt vọng nhất người đàn bà không cười khi thấy con
Người thứ năm”
- Mô phật.
Lão xà ích giật dây cương
Roi quất
Tung bụi đường.
Một buổi lễ chùa cho tôi hiếu hơn về những người phụ nữ, để tôi càng thương mẹ và  vợ nhiều hơn.

Sac Khong's Site

Hồn chợ...

Tôi viết bài này hơn một năm khi nhớ ơi là nhớ những phiên chợ quê thời thơ ấu của mình trong hình ảnh cái chợ lề đường của những người Việt xa quê ở Houston Texas .Sáng nay lại được xem phóng sự về cái chợ nhỏ bé này bên nhà nguoigiaonline ...Xin đăng lại bài viết này kèm theo bài phóng sự ... để giữ lại hình ảnh cái "hồn chợ" đã vắng vẻ hơn ngay tại quê nhà....
(Cám ơn blogger Datkhach và nguoigiaonline chia sẻ)


Người bạn lớn gửi cho tôi  bài viết về một cái chợ tự phát ở Houston thuộc bang Texas_ Mỹ vào những ngày gần Tết … Một cái “chợ xép” xa xôi mang đậm tâm hồn Việt , một cái chợ sóng sánh nỗi nhớ thương trong từng nét mặt những người mua bán, trong cái nón lá tuềnh toàng , cái áo bà ba chân chất, trong từng bó hẹ, con tôm…một cái chợ làm tôi nhớ quê hương mình ngay cả khi còn gần nó thế… Một cái chợ sao mà thương…!



Tôi nhớ những cái chợ nghèo ngày mình còn bé …ngày tôi còn là con bé hiền lành , thích quan sát…. thường níu áo mẹ chen chúc qua đám người mua bán để chỉ hy vọng được mẹ dẫn đến cửa hàng xén của cô Vĩnh nơi bày những chiếc kẹp tóc xinh xắn và những chiếc vòng đeo tay đủ màu mà với đứa con gái nhỏ như tôi là một thế giới hấp dẫn không kém gì những câu chuyện cổ tích, hay được mẹ dúi vào tay bịch bánh tai heo giòn rụm ngon lành … Ngày ấy ,với tôi, chợ là một nơi chốn đông vui,màu sắc, lạ lùng nhất …



Chợ nghèo , đa số những gian hàng lợp lá .. ván gỗ đóng cao hơn mặt đất nằm san sát nhau .. có những gian hàng xiêu vẹo , nóc lủng lỗ thấy cả bầu trời xanh …Có hôm mẹ gửi tôi chỗ cô Vĩnh để đi chợ cho nhanh ..tôi ngồi im lặng cạnh cô ..nhìn những người mua bán qua lại ngắm nhìn, trả giá ,lựa chọn ,thỉnh thoảng cô Vĩnh lại dúi cho tôi vài cái kẹo ú ngọt lịm .



Cô Vĩnh là hình ảnh sâu đậm trong trí nhớ tôi gắn liền với ngôi chợ làng hiền lành nghèo xơ xác mà sau này đọc những câu truyện của Tự Lực Văn Đoàn , hình ảnh những cô hàng xén ..luôn nhắc tôi nhớ cô . Rất xinh , giọng Bắc ngọt lịm , dịu dàng , cô góa chồng lại không có con..thế mà cô nhất định ở vậy dù có nhiều người theo đuổi . Buổi chiều ngày mùng 6 tết một năm đã xa ,buổi sáng sớm khi cô đang dọn hàng lấy ngày, một người lính gốc Nùng theo đuổi lâu bị cô từ chối đã làm nổ trái lựu đạn để cùng chết với cô ..xác hai người lẫn lộn với xác pháo những ngày tết,đến nỗi gia đình chỉ còn cách gom lại chôn chung một chỗ .


Những ngày sau đó tôi luôn có cảm giác nửa muốn khóc , nửa lo sợ khi đi ngang gian hàng của cô ..cái sàn gỗ nát bét văng tung tóe , cái nóc tróc toang hoác , máu khô còn vương trên nền đất .Tôi nhớ dáng cô hiền lành , thanh mảnh ngồi sau cái quầy nâu buồn ...…gian hàng cô để trống cho đến ngày tôi rời khỏi thị trấn nhỏ thân yêu ấy …



Những ngày tết …chợ thường vắng hoe ,tôi theo đám bạn đi vòng quanh chợ chơi trốn tìm hay bầy đồ hàng ngay trên những gian hàng trống chơi mua bán … …Chợ buổi trưa mùa xuân im ắng …tiếng hát ru em lan dần xa vắng trong cái nắng vàng tháng giêng cứ làm tâm hồn đứa bé mười tuổi là tôi ngày ấy bâng khuâng kỳ lạ …


Từ ngày tôi học lớp Nhất trường làng , mẹ tôi đã không bao giờ cho phép tôi được ra ngoài chợ ngồi ăn hàng …Mỗi sáng , tôi lại cắp chiếc rổ đi qua chiếc cầu nhỏ băng qua con sông để sang chợ mua quà sáng cho các em …Bà bán xôi gói xôi trong chiếc lá chuối tươi xanh và chiếc bánh tráng nhỏ xíu, nồi xôi nóng ,hạt nếp trắng dẻo lẫn với màu vàng của những hạt đậu xanh nhìn đến là ngon …. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ đợi bà hí hoáy gói những gói xôi xếp vào chiếc rổ nhỏ, tôi lại vơ vẩn quan sát những người mua bán ..thỉnh thoảng, có vài người ăn xin kéo lê qua chợ , nhìn đứa bé trạc tuổi mình tay dắt bà cụ mù lòa xòe tay giữa chợ tôi lại ước giá mà ..số tiền mua xôi mẹ đưa cho dôi ra một ít … rồi nhìn đứa bé và bà cụ tội nghiệp lẫn vào đám người đông đảo giữa chợ …băn khoăn …



Càng lớn lên, tiếp xúc nhiều với những cái chợ sang trọng khang trang hơn nhưng phần thì sợ cảnh chen chúc, phần do công việc  …tôi lại dần ít ra chợ . Tôi thường vào chợ thật nhanh rồi ra để thoát cái không khi nhốn nháo , chen lấn của chợ nhất là những ngày giáp Tết … Tôi không còn là con bé chín mười tuổi xưa kia ..chợ cũng không là cái chợ nghèo ở thị trấn ngày nào …chợ bây giờ ít thấy người ăn xin hơn ,con người bây giờ cũng vội vã ,tính toán hơn …nhưng hồn chợ thì vẫn thế …nó mang cái hồn của mỗi mảnh đời , mỗi cảnh sống, nó mang cái êm ấm của mỗi nóc nhà , nó mang tình yêu trong từng cái nhìn chọn lựa …nó mang hương lòng của những người xa quê đau đáu nỗi nhớ thương góc chợ quê nhà…


Hồn chợ là những sớm những trưa mẹ đon đả đi về với mớ rau nắm cá để thành bữa cơm nhà ấm áp yêu thương . Hồn chợ là mùi nhang thơm những ngày giáp Tết thúc giục lòng ta một chốn quay về . Hồn chợ là cái níu áo vội vàng theo mẹ chen lấn qua những buổi chợ đông hồn phơi phới những quán hàng màu sắc …Hồn chợ là hình ảnh đứa bé ngồi trên ngạch cửa nhà đợi miếng quà tấm bánh của bà của mẹ sau mỗi buổi chợ đông…


Người ta bước vào đời háo hức với những ước mơ, xôn xao với những cuộc đổi trao mua bán thượng vàng hạ cám, thậm chí mua bán đổi trao cả những điều thiêng liêng nhất nhân danh đủ thứ tốt đẹp trên đời.
Người ta quay cuồng với những nhà hàng đầy những món ăn ngon lành trong những buổi tiệc hoành tráng do người khác phục vụ …
Người ta có thể quên bữa cơm mộc mạc mẹ nấu từ những buổi chợ quê dân dã những nắng sớm mưa chiều …nhưng hồn chợ thì cứ mãi đằm thắm bao dung phơi bày yêu thương trong từng mớ rau con cá …


Rồi cũng có lúc những đứa con xa thèm nẫu người một buổi chợ xép hiền lành mang bóng dáng quê hương…


... Chợ quêPhotobucket

Hoa tết

Photobucket

Nón lá giữa chợ

Photobucket 

giữa chốn chợ đông 

Photobucket


CẢNH CHỢ XÉP Ở HOUSTON

Photobucket..

Photobucket...

Photobucket







Link bài viết CHỢ XÉP NHỚ QUÊ
http://vn.news.yahoo.com/yn/20110131/tbs-ch-x-p-nh-qu-6d0f5c9.html

From Gió's blog
Phông nền đóng vai trò quan trọng để có bức hình chân dung đẹp, bởi những phông nền quá “rối rắm” có thể hỏng cả bức hình, trong khi phông nền không phù hợp với hoàn cảnh sẽ làm mất cảm xúc bức ảnh.

Chụp và crop cận khuôn mặt 

Ảnh chân dung cận mặt loại bỏ hoàn toàn phông nền rối rắm

Khuôn mặt chính là điểm trọng tâm của một bức ảnh chân dung. Để tránh những phông nên lộn xộn, những đường dây hay dòng xe cộ đông đúc, bạn có thể chụp một bức chân dung đẹp bằng cách chụp “duy nhất” khuôn mặt.
Hãy sử dụng ống kính với tiêu cự tele để khuôn mặt không bị biến dạng, lấy chật khuôn hình với góc đẹp nhất trên khuôn mặt nhân vật. Điều này sẽ giúp bạn hoàn toàn loại bỏ phông nền phía sau.
Cách tiếp theo là sau khi đã chụp ảnh nhưng phông nền quá rối, bạn có thể xử lý bằng cách crop hình bằng các phần mềm chỉnh sửa như photoshop, nhưng đôi khi cách này sẽ khiến hình ảnh giảm chất lượng.
Làm mờ phông nền  

Làm mờ phông nền với độ mở lớn của ống kính

Đây là cách được rất nhiều các nhiếp ảnh gia sử dụng để làm nổi bật nhân vật, một cách thông minh để loại bỏ những “phiền nhiễu” trên phông nền.
Hãy điều chỉnh máy của bạn về chế độ ưu tiên độ mở ống kính và đặt giá trị mở lớn như (f/2.8, f/2, f/1.8…). Với cách này, hình ảnh của bạn không chỉ có phông nền mờ mịn mà còn tạo bokeh lung linh. Bạn cũng có thể sáng tạo với những bố cục phá cách như nhân vật nằm sát rìa bức hình, nhưng khi xem ảnh tầm mắt của ta vẫn hướng vào nhân vật (điểm nét nhất trên nền mờ).
Phông nên đơn giản  

Tận dụng những màu sắc và đường nét đơn giản để chụp ảnh chân dung

Hãy lợi dụng môi trường và các yếu tố xung quanh để gối chân dung nhân vật lên các vùng màu và đường nét đơn giản.
Phông nền với một tông màu duy nhất sẽ giúp nhân vật nổi bật hơn, ngay cả khi hình ảnh nét sâu từ tiền cảnh đến hậu cảnh. Trong khi đó, phông nền có đường nét đơn giản cùng vị trí nhân vật đặt trên bố cục “vàng”, sẽ mang lại một bức chân dung hoàn hảo.
Phông nền theo ngữ cảnh  

Chân dung trong công việc nói lên nhiều hơn tính cách của nhân vật

Còn gì thú vị hơn một bức chân dung nói lên cả hoạt động và công việc của nhân vật, những bức ảnh như vậy sẽ nói lên nhiều hơn tính cách của nhân vật.
Khi đặt chủ thể của bạn trong môi trường làm việc của họ hay những câu chuyện nhỏ họ đang thực hiện, hãy bấm máy những hoạt động đặc trưng và biểu cảm nhất trên khuôn mặt họ. Bên cạnh đó, chọn góc máy sao cho phông nền không có những đường thẳng hay đường chéo cắt qua đầu nhân vật.
Nền hoàng hôn 

Chân dung ngược sáng trong khung cảnh hoàn hôn mang cảm xúc buồn

Khung cảnh hoàng hôn mang lại tông màu vàng đỏ rất ấn tượng nhưng đây là khoảng khắc diễn ra khá ngắn, bạn sẽ không có thời gian thảnh thơi chọn góc nhìn và di chuyển nhiều, do vậy, phải “chụp nhanh” để không bỏ lỡ thời khắc tuyệt đẹp ấy.
Hãy gối hình nhân vật lên nền trời (2/3 là bầu trời) để bắt được tông màu hoàng hôn. Một điều chắc chắn khi chụp ngược sáng chân dung nhân vật sẽ tối đen, nhưng như vậy không phải bức ảnh chân dung sẽ hỏng mà ta bắt được dáng vẻ quen thuộc của người ấy hay nét khuôn mặt đặc trưng khi chụp nghiêng khuôn mặt. Những bức hình này mang lại cảm xúc bí ẩn, đượm buồn và rất tâm trạng.
Hất lên và úp xuống  

Úp máy để có phông nền hoàn hảnh cho bức chân dung

Thay đổi góc nhìn của bạn để có phông nền phong phú hơn cho bức ảnh chân dung. Bạn có thể hất máy lên hay úp máy xuống để lấy được nền của bầu trời xanh, mây trắng, bức bường, mặt đất, cát vàng hay cây cỏ… đây cũng là những “chất liệu” có màu sắc tuyệt đẹp cho ảnh chân dung.
Cùng tông với nền trắng 

Ý tưởng với ảnh trắng trên trắng

Với ảnh chân dung, nền trắng miêu tả vẻ đẹp tinh khôi, hoàn mỹ của nhân vật. Những bức ảnh cùng tông với nền trắng thường được chụp sắp xếp theo ý tưởng. Trong đó, nhân vật có thể mặc một chiếc áo trắng hay quàng 1 chiếc khăn trắng, nổi bật trên nền cùng tông.
Không gian mở 

Ảnh không gian mở với phông nền lu mờ

Đặt nhân vật ở vị trí 1/3 khuôn hình sẽ cho không gian mở, đây cũng là cách tốt nhất làm mờ phông nền. Để chụp bức ảnh như vậy, ta cần sử dụng ống kính tiêu cự dài cùng độ mở lớn. Khoảng nét ngắn chính là lý do để bạn có được điểm nét tập trung vào nhân vật.
Phông nền chụp ảnh studio
Những phông nền bằng vải không họa tiết thường được sử dụng chụp trong studio, mang tính tinh tế, đa cảm xúc cho bức ảnh chân dung.
Không đòi hỏi bạn phải có phòng chụp chuyên nghiệp, chỉ cần sử dụng những tấm vải 1 màu làm nền, kết hợp cùng trạng thái cảm xúc của nhân vật, bạn sẽ có được bức hình đẹp với phông nền đơn giản.

Theo Nguyễn Huyền (dientutieudung.vn)



Bài Hát Vui - Vũng Tàu Đẹp Lắm

(Hát theo điệu Sài Gòn Đẹp Lắm ...)

Dừng chân Bến...Đá

Nghe mùi Cá...Khô "thơm" (!)
Rồi ra Bãi Trước
Nên bị...Ướt ... đôi chân :)
Phố xá thân thương, lá me vương.. : Ấy Quê Hương!
Vũng Tàu Đẹp Lắm! Vũng Tàu ơi! Vũng Tàu ơi !!!
Bình Minh Bãi Dứa
Nghe Biển nhắc tên Anh...
Hoàng Hôn Núi Lớn
Dâng Tình mến yêu Em
Nhớ nón che nghiêng, nhớ câu thẹn, mắt xoe tròn.
Vũng Tàu Đẹp quá, Vũng Tàu ơi, Vũng Tàu ơi!!!

La là là la là
La là là la là
Vũng Tàu đẹp quá: Chan hòa Tình Người phương xa!!!
La là là la là
La là là la là
Vũng Tàu đẹp quá, đẹp quá... Cùng vang tiếng Ca !!!
Đoàn Ghe Bãi Trước
Vang nhịp máy ra khơi
Bạch Dinh buông cánh
Hoa màu trắng tươi vui
Cháu Bé đang bơi bổng lon ton bắt con còng
Rồi hàng Mực Nướng mùi thiệt thơm...(Làm thèm ghê!)
Đây rồi Hàng Dương dài;
Kia Phật Đài cao vời!
Vũng Tàu đẹp quá! Nên Tình đọng tràn Tim Ta!!!
Đây Hòn Bà sóng vờn,
Kia ngọn Đèn sáng ngời
Vũng Tàu đẹp quá, đẹp quá... So I love You!!!


La là là la là
La là là la là
Vũng Tàu đẹp quá: Chan hòa Tình Người phương xa!!!
La là là la là
La là là la là
Vũng Tàu đẹp quá, đẹp quá...So I Love You!!!
( Tác giả - không biết.... ! )

Vũng Tàu Với Bao Niềm Nhớ- Tranh Trương Bửu Giám


Vũng Tàu Với Bao Niềm Nhớ- Tranh Trương Bửu Giám

Giải mã hiện tượng "bóng đè"

Những hiện tượng thần bí như bóng đè đã được giải thích dưới góc nhìn của khoa học, đồng thời mở ra hướng điều trị cho chứng rối loạn giấc ngủ.
Trong suốt giai đoạn đầy mộng mị của giấc ngủ, các cơ bắp của chúng ta trở nên cứng đờ, ngăn cản cơ thể phản ánh các hành động đang diễn ra trong não. Giờ đây, các nhà khoa học tuyên bố đã tìm ra các chất hóa học giúp giữ yên cơ thể trong lúc nạp năng lượng vào buổi tối. Phát hiện mới được cho là có khả năng hỗ trợ công tác điều trị tình trạng rối loạn giấc ngủ, theo báo cáo trên chuyên san The Journal of Neuroscience.
Các hóa chất não bắt đầu phát huy tác dụng trong giai đoạn gọi là REM, tức khoảng 90 phút sau khi ngủ. Trong khi REM diễn ra, hoạt động của não hết sức kích động, và các giấc mơ đạt mức cao trào. Tuy nhiên, các cơ chủ động của cơ thể, từ tay, chân, ngón tay, bất cứ phần cơ nào được kiểm soát khi thức, đều bị tê liệt. Trạng thái này giúp giữ con người nằm yên trong khi não ra sức vẽ vời những kịch bản quái dị nhất. Đó cũng là lý do một số người đôi khi trải qua cảm giác bị bất động khi ngủ, hay khi đã thức giấc rồi nhưng các cơ vẫn trong tình trạng đông cứng, dân gian gọi là “bóng đè”. Có vẻ như cảm giác cực kỳ khó chịu đó ám ảnh không ít người ở mọi nền văn hóa, người thì cho là bị yêu tinh nữ hớp hồn, người thì đổ cho ma quái quay về cố tìm chút dư mộng ái ân ở người còn sống. Nói chung toàn là chuyện quỷ mị.
Trước đây, cơ chế khiến bắp thịt tê liệt vẫn là điều bí ẩn. Các cuộc nghiên cứu trước đây nghi ngờ một chất truyền dẫn thần kinh gọi là glycine, nhưng tình trạng bất động vẫn diễn ra khi glycine bị ngăn trở. Do đó, các chuyên gia Patricia Brooks và John Peever của Đại học Toronto (Canada) chuyển hướng nghiên cứu. Họ tập trung vào 2 loại thụ quan thần kinh khác nhau ở cơ chủ động, gồm GABAB và GABAA/glycine. Theo đó, tình trạng tê liệt người khi ngủ cần phải có sự góp sức của cả hai thụ quan này. Việc xác định được quá trình hoạt động của các chất truyền dẫn thần kinh hết sức quan trọng đối với những người bị chứng rối loạn giấc ngủ, đặc biệt rối loạn hành vi trong giai đoạn REM. Điều đó có nghĩa bệnh nhân hành động như đang mơ, nói chuyện, đấm đá trong giấc ngủ.
Các chuyên gia hy vọng báo cáo mới sẽ cung cấp thêm thông tin để tìm ra liệu pháp chữa trị hiệu quả, vì 80% số trường hợp rối loạn REM sẽ dần phát bệnh thoái hóa thần kinh, như chứng Parkinson. 
Hạo Nhiên

Giải mã hiện tượng "bóng đè"

Trong nhân dân thường nói đến “bóng đè”. Đây là một hiện tượng mộng mị và thường là ác mộng. Người bị “bóng đè” thường mơ thấy một chuyện kinh sợ, có cảm giác như bị ai đè lên mình, chân tay tê dại, hoảng sợ, muốn cựa quậy hoặc kêu lên nhưng không được, kêu không ra tiếng, không vùng dậy được.
Giải mã hiện tượng "bóng đè", Sức khỏe đời sống, Stress, bong de, mo ngu, than kinh, mat ngu, mong mi, ac mong, suc khoe, bao.
Bóng đè là hiện tượng thường xảy ra khi ngủ. (Ảnh minh họa)
Mấy phút sau tỉnh dậy, người bị “bóng đè” tinh thần thảng thốt, vô cùng sợ hãi như vừa thoát khỏi hiểm nguy. Hiện tượng này thường chỉ xảy ra ở những người thần kinh yếu, bị rối loạn thần kinh thực vật, hay bị ám ảnh bởi những chuyện hoang đường, mê tín, cơ thể và tinh thần bị suy nhược.
Trong giai đoạn ngủ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, tinh thần vốn không vững vàng, chỉ cần những kích thích yếu cũng gây ra đáp ứng mạnh. Nếu khi ngủ nằm ngửa, đặt tay lên ngực trái; khi nằm nghiêng sang trái lâu, tim bị ép; hoặc khi ngủ mặc quần áo quá chật; không khí trong buồng ngủ ngột ngạt hoặc trong phòng ngủ có nhiều người… cũng có thể là những nguyên nhân gây ra “bóng đè”.
Nếu bạn hay bị “bóng đè” thì không nên xem những phim hình ảnh rùng rợn, kinh dị, cảnh chém giết, chết chóc, những loại truyện ma quỷ hoang đường. Nên tạo nề nếp học tập, làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, tư thế khi nằm ngủ thoải mái, tránh để tay lên ngực trái khi nằm ngửa, hoặc nằm nghiêng lâu làm cản trở lưu thông máu. Trước khi đi ngủ không hút thuốc lá, không dùng chất kích thích thần kinh như uống rượu, cà phê, chè đặc. 
Theo BS.Nguyễn Văn Hoan (Sức khỏe đời sống)

Bóng đè

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Bức tranh diễn tả lại cảnh bóng đè
Bóng đè là một dạng rối loạn giấc ngủ không thực tổn (không có tổn thương thực thể), xuất hiện ở người khi ngủ. Bóng đè thường xuất hiện ở những người mới ốm dậy, cơ thể suy nhược, những người “yếu bóng vía”, hay ám ảnh vì những điều vu vơ mà thiếu suy xét khoa học, hoặc người khoẻ nhưng một lúc nào đó có điểm yếu trong tinh thần. Những người hay sử dụng bia, rượu, chất kích thích cũng dễ bị bóng đè hơn. Nhiều người lại cho rằng Bóng đè là do ma quỷ ám nên chữa bằng cách cúng bái, làm lễ nhưng đây là cách làm sai lầm, mê tín và không có hiệu quả. Hiện tượng Bóng đè xảy ra rất phổ biến và có khoảng 40% nhân loại đã từng bị bóng đè ít nhất một lần trong đời[1].

Triệu Chứng

khi bị Bóng đè, não bộ vẫn hoạt động bình thường nhưng cơ thể không thể cử động được. Người bị Bóng đè thường cố gắng thức dậy bằng cách cử động chân tay hay mở mắt nhưng không thể được mặc dù não đã phát đi tín hiệu điều khiển thần kinh vận động. Nhiều người mô tả rằng cơ thể họ như có vật gì rất nặng đè lên ngực mà họ không thể nào đẩy ra được. Khi bị bóng đè khoảng 5% bệnh nhân có ảo giác nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ, khó thở, nghe thấy tiếng bước chân hay giọng nói. Một vài người thì lại thấy mình bị đẩy xuống giường, hoặc bị xô ngã. Bóng đè có thể diễn ra trong vài giây nhưng cũng có thể lâu hơn 30 phút.

Nguyên Nhân

Có rất nhiều nguyên nhân khiến Bóng đè xảy ra. Nguyên nhân chủ yếu là do căng thẳng tâm lý, lo lắng hay stress do sức ép từ công việc, do đảo lộn chu trình của giấc ngủ, những yếu tố tâm lý này kích thích lên vỏ não, gây ra hiện tượng bóng đè. Do tư thế nằm ngủ, người để tay lên ngực khi ngủ sẽ gây khó khăn cho việc thở và dễ bị bóng đè. Cà phêrượu cũng là tác nhân gây nên Bóng đè. Cũng có khi Bóng đè là dấu hiệu của một số bệnh tim mạch, nhưng những trường hợp này chiếm rất ít.

Cách Điều Trị Và Phòng Chống

Hiện nay chưa có biện pháp chữa trị triệt để với bệnh này cho nên cách hạn chế tốt nhất là xây dựng một lối sống lành mạnh, ăn uống điều độ, tham gia các hoạt động giải trí, thể thao. Tránh căng thẳng và tạo thói quen đi ngủ đúng giờ để tránh rối loạn giấc ngủ, khi ngủ phải có tư thế nằm ngủ thoải mái làm cho toàn bộ cơ bắp giãn, đầu không vẹo lệch, quần áo phải rộng rãi, buồng ngủ thoáng khí. Ngoài ra, có thể trau dồi kiến thức để tăng khả năng thích nghi với cuộc sống, giảm đi các áp lực trong công việc[2].

Giai thoại con ma nhà Họ Hứa (Chú Hỏa)

Tòa nhà tọa lạc tại số 97, đường Phó Đức Chính, Q1, TPHCM trải qua bao thời gian nhưng vẫn sừng sững với dáng dấp cổ kính, tĩnh lặng, thâm u, càng làm cho những giai thoại về chủ nhân và ngôi nhà thêm phần huyền hoặc. Dù hiện nay đã là trụ sở Bảo tàng Mỹ thuật thành phố nhưng ngôi nhà vẫn chất chứa rất nhiều điều bí ẩn, gợi tò mò bởi nó gắn liền với nhiều huyền thoại cùng tên tuổi một đại phú người Hoa lừng lẫy của Sài Gòn trăm năm về trước.
Chú Hỏa - Hui Bon Hoa, hay như nhiều người Sài Gòn cũ vẫn gọi thân mật là chú chệt Hứa Bổn Hòa, gốc người Minh Hương - nhóm người Hoa rời bỏ Trung Quốc di cư sang nước ta khi triều đình Mãn Thanh tiêu diệt nhà Minh - được chúa Nguyễn cho định cư ở Nam bộ từ thế kỷ 17. Tương truyền, từ hai bàn tay trắng với một gánh ve chai trên vai, chú đã tạo dựng nên sự nghiệp lừng lẫy khiến cho người đời sau còn nhắc. Là một trong tứ đại hào phú lừng lẫy của Sài Gòn xưa mà dân gian từng tôn vinh: “Nhất Sỹ, nhì Phương, tam Xường, tứ Hỏa” (Huyện Sỹ - Lê Phát Đạt; Tổng đốc Phương - Đỗ Hữu Phương; Bá hộ Xường - Lý Tường Quan và chú Hỏa - Hui Bon Hoa). Tuy xếp thứ tư nhưng chú Hỏa là người có nhiều huyền thoại và để lại nhiều dấu ấn nhất, trong đó phải kể đến tấm lòng không chỉ thu vén cho riêng mình mà còn biết hướng tới cộng đồng của ông, theo sách ghi chép lại: “tuy làm giàu cho mình đã đành, nhưng cũng giúp ích rất nhiều cho sự mở mang thịnh vượng kinh tế miền Nam”.
Mua ve chai nhặt được vàng
Phía trên cổng vẫn còn logo với chữ “H.B.H” – Hui Bon Hoa.
Sinh thời chú Hỏa làm nghề mua bán ve chai, theo nhiều người kể trong một lần thu mua ve chai, chú Hỏa nhặt được cả túi vàng nằm giấu trong một chiếc ghế nệm cũ; người khác nói chú mua được bức tượng đúc đồng nhưng bên trong đầy vàng. Còn theo một số người khác, khi lê la hầu như khắp Sài Gòn - Chợ Lớn để thu mua những thứ bỏ đi của thiên hạ, chú Hỏa đã mua trúng đồ cổ, “chú thạo chữ Hán nên biết trong đám đồ người ta vứt ra có đồ cổ từ thời Nguyên, đời Thanh, thậm chí từ đời Hán”. Nhưng có một thực tế ít ai đề cập đến đó là ngoài sự cần mẫn làm ăn, chịu khó, chú Hỏa còn có một đầu óc kinh doanh siêu hạng.
Không chỉ nổi tiếng trong nước, bấy giờ, chú Hỏa còn lừng lẫy khắp Đông Dương không chỉ bởi gia sản kếch sù mà còn bởi sự thức thời. Chú có hơn chục người con thì hầu hết được cho đi du học tại các nước lớn như Anh, Pháp, Đức, Nhật… Được biết, các con chú ai nấy đều học hành thành đạt, mỗi người đều được nhập quốc tịch, được lưu lại làm việc ở nước sở tại.
Theo nhiều người kể, nếu ai có dịp vào nhà chú Hỏa lúc trước giải phóng sẽ nhìn thấy đôi quang gánh đặt trong tủ kính, trưng giữa nhà như vật vừa trang trí, vừa là kỷ niệm thuở hàn vi.
Trùm nhà đất
Đi tàu chú Hỷ, ở nhà chú Hỏa là câu truyền khẩu nổi tiếng của người Sài Gòn xưa. Nếu như chú Hỷ là ông “vua tàu bè” có tàu Thông Hiệp chạy khắp Nam kỳ - Lục tỉnh lúc bấy giờ thì chú Hỏa là ông “vua nhà đất” với gia sản ước trên 20.000 căn nhà phố khắp khu vực Sài Gòn - Gia Định - Chợ Lớn. Ông thành lập Công ty Hui Bon Hoa và các con, cực thịnh vào khoảng cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có những đóng góp rất quan trọng trong việc xây dựng thành phố Sài Gòn.
Theo nhà nghiên cứu Vương Hồng Sển: “Hui Bon Hoa có nhiều con cháu luôn luôn hòa thuận, gia tài giữ nguyên vẹn không chia phần manh mún, chỉ cùng nhau chia lợi tức, và mỗi khi cần dùng số tiền to tát thì người trong họ phải xin chữ ký của người trưởng huynh, khi ấy ngân hàng mới phát bạc. Nhờ giữ gìn có phương pháp cho nên sự nghiệp Hui Bon Hoa ngày càng đồ sộ thêm mãi, không sứt mẻ mảy may nào. Sơ khởi, chú Hỏa nghe đâu hùn hiệp với một người Pháp bao thầu khuếch trương các tiệm cầm đồ (Mont de piété) trong Nam Kỳ. Hiện nay phố xá Sài Gòn một phần lớn là của Công ty Hui Bon Hoa làm chủ. Nhưng công ty này được tiếng là “rất biết điều và không eo xách, làm khó người mướn phố”.
Không chỉ xây các dinh thự hoành tráng cho gia đình mình, chú Hỏa còn xây những dãy phố, cùng hàng loạt các công trình dân dụng dành cho cộng đồng như bệnh viện, chùa chiền… Trong số các công trình tiêu biểu vẫn được sử dụng cho đến ngày nay có Bảo tàng Mỹ thuật thành phố, khách sạn Majestic, Bệnh viện Từ Dũ, Trung tâm cấp cứu Sài Gòn, Nhà khách Chính phủ, chùa Kỳ Viên, khách sạn Palace - Long Hải… Majestic là khách sạn đồ sộ bậc nhất thời ấy, được thiết kế theo đồ án của một kiến trúc sư người Pháp. Cũng như Bảo tàng Mỹ thuật hay Nhà khách Chính phủ, Majestic xây dựng theo phong cách Baroque rất được ưa chuộng thời bấy giờ và ngay cả hiện nay, nó mang dáng vẻ kiến trúc cổ châu Âu thời phục hưng, cổ kính và sang trọng bậc nhất Sài Gòn ngay khi xây xong vào năm 1925.
Dinh thự có 99 cửa
Cổng chính vào Bảo tàng Mỹ thuật
Nằm ở khu tứ giác đắc địa của Sài Gòn là Phó Đức Chính - Lê Thị Hồng Gấm - Calmette - Nguyễn Thái Bình, hiện tòa nhà được dùng làm Bảo tàng Mỹ thuật thành phố. Từ trước 1975 đã có rất nhiều lời đồn đại, cho rằng ngôi nhà này có… ma! Nhiều người kể đã nhiều lần nhìn thấy bóng trắng thấp thoáng lướt đi qua các dãy hành lang trong đêm khuya, người khác khẳng định đã nghe hồn ma đêm đêm hiện về gào khóc.
 Giai thoại ngày càng nhiều, đến nỗi trước 1975 có cả một bộ phim tựa đề “Con ma nhà họ Hứa” (hãng phim Dạ Lý Hương, đạo diễn Lê Mộng Hoàng), gắn liền với tên tuổi của các ngôi sao màn bạc VN thời bấy giờ như Bạch Tuyết, Thanh Tú, Dũng Thanh Lâm, Thanh Việt, Tùng Lâm, Năm Sa Đéc… Bộ phim gây tiếng vang lớn, là một trong những bộ phim ma đầu tiên của điện ảnh VN, dù kỹ thuật “nhát ma” của ta lúc ấy được xếp vào hạng… thô sơ.
Tòa nhà vốn là dinh thự chính của chú Hỏa, được thiết kế rất đẹp và độc đáo theo phong cách Art - déco, kiểu dáng kiến trúc cổ hòa hợp giữa hai trường phái xây dựng Á-Âu, tường nhà được đúc kiên cố, dày từ 40-60cm. Ngôi nhà hiện đã trên trăm tuổi, được xây dựng vào những năm 20 của thế kỷ trước. Tương truyền khi thiết kế, dinh thự này có một trăm cửa lớn, cửa nhỏ và cửa sổ. Thế nhưng, Toàn quyền Đông Dương khi duyệt thiết kế đã bắt chủ nhân bỏ đi một cửa và không được mở cổng chính với lý do cổng này to hơn cổng Dinh toàn quyền, vậy nên hiện nay dinh thự chỉ có chín mươi chín cửa.
Mặt bằng tổng thể khối nhà hình chữ U, cấu trúc bên trong tòa nhà hiện bao gồm: tầng hầm dành cho khối văn phòng làm việc; tầng trệt dành cho các gallery hoạt động triển lãm và kinh doanh tranh như Không Gian Xanh, Lạc Hồng, Nhật Lệ, Spring…; lầu 1 là nơi trưng bày tranh tượng mỹ thuật; lầu 2 trưng bày các đồ gốm sứ, thủ công mỹ nghệ truyền thống. Chính thức thành lập từ năm 1987, và đưa vào hoạt động năm 1992, cho đến nay số hiện vật được trưng bày tại Bảo tàng Mỹ thuật TP đã lên đến gần 20.000, trên diện tích hơn 4.000m2, đây là nơi lý tưởng để tổ chức các hoạt động triển lãm và sinh hoạt văn hóa nghệ thuật.
“Hồn ma” trong ngôi nhà cổ
Căn phòng này trước đây là phòng ngủ của con gái chú Hỏa.
Chú Hỏa có hàng chục người con trai nhưng con gái thì chỉ có một, lại rất xinh đẹp nên chú đặc biệt cưng chiều. Bỗng nhiên, không còn ai thấy cô con gái ấy xuất hiện nữa. Từ đó, vào những đêm khuya thanh vắng, từ trong tòa nhà vẳng ra tiếng kêu khóc thảm thiết. Rồi một sáng, người Sài Gòn giở nhật trình ra, ngỡ ngàng thấy có mẩu tin chú Hỏa đăng cáo phó báo con gái mất. Mẩu tin còn cho biết do con gái bị bạo bệnh ra đi bất đắc kỳ tử, lại nhằm vào giờ trùng nên tang lễ chỉ làm sơ sài, thi hài sẽ được đưa đi an táng tại khu đất thuộc Long Hải, cạnh ngôi biệt thự nghỉ mát của gia đình.
Từ đó, dư luận bắt đầu đồn đại dữ dội, không ít người quả quyết đã tận mắt thấy “hồn ma” con gái chú Hỏa đêm đêm xuất hiện trong khu nhà gào rú, khóc than. Người khác bảo thấy có bóng áo trắng, tóc xõa, phất phơ lướt đi trong đêm, dọc hành lang, qua những cửa sổ để ngỏ (dinh thự chú Hỏa đặc biệt có rất nhiều cửa sổ).
Một hôm, đám người hiếu kỳ vồ lấy một anh thợ được thuê vào dinh thự sửa chữa điện, rồi cùng toát mồ hôi lạnh khi nghe anh này kể về một căn phòng rất đặc biệt trên tầng cao nhất. Phòng rất đẹp và đầy đủ tiện nghi nhưng lại rất giống một phòng giam bởi sự kiên cố và bí hiểm bao trùm. Cửa ra vào phòng này có khoét một ô nhỏ và anh thợ điện quả quyết đã nhìn thấy người làm rón rén truyền khay thức ăn qua ô cửa nhỏ đó…
câu chuyện được dịp bùng nổ. Người bảo con gái chú Hỏa còn sống, người bảo đã chết, người nói cô con gái ấy còn sống nhưng cũng như đã chết vì bị tâm thần…
Thời gian sau, các tờ báo lá cải Sài Gòn lúc đó lại đưa tin: vì hám của (theo tập tục người Hoa thường chôn theo người chết nhiều của cải), nên vào một đêm, hai tên trộm lẻn vào quật mồ con gái chú Hỏa và họ thấy quan tài trống rỗng…
Một quyển sách có tựa đề “Ngôi mộ cổ nhà họ Hứa” khá phổ biến trên văn đàn người VN tại hải ngoại, của tác giả Phạm Phong Dinh lại viết: cô con gái chú Hỏa tên thật là Hứa Tiểu Lan, mất vì bệnh nan y, được chôn cất trong ngôi mộ cổ cạnh nghĩa trang Biên Hòa. Một hôm có anh thương binh tên Tính, tình cờ đi lạc vào khu nghĩa trang. Đoạn này, sách mô tả: “Dưới ánh trăng mờ, Tính trông thấy một cái bóng trắng đang đi vòng quanh những nấm mồ, tà áo dài bay phất phới theo từng cơn gió đùa. Một con cú đang đậu trên chòm cây cao su rúc lên một tràng dài kinh dị. Có lẽ nó đã trông thấy chiếc áo trắng ma quái chập chờn giữa những nấm mồ hoang...”.
Sự thật ?
Vào cái thời kỳ ấy nền Y học Tây Phương theo bước chân người Pháp du nhập vào Việt Nam, Sài Gòn là nơi Tây y phát triển nhất.... Nhưng cái bệnh độc ác nhất vẫn chưa có thuốc chữa đó là "Phong Cùi" giống như bệnh AIDS hiện nay... Cô con gái rượu của chú Hỏa mà ông cưng nhất đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này, ông chạy chữa rất nhiều nơi Tây Y có bác sĩ riêng Đông Y cũng chẳng được vì mấy ông này nghe nhắc tới Phong Cùi là bó tay chạy làng đâu dám thí mạng mà ngồi chuẩn đoán (bởi vì Phong Cùi mức độ lây lan nó rất lớn) nên người nhà người hầu trong nhà cũng phải cách ly. Nên nhốt cô vào 1 căn phòng hằng ngày có người lo cơm nước qua cái khe cử sổ , mọi cánh cửa ra vào căn phòng bi khóa chặt hành lang đó cũng bi cách ly ko ai qua lại ở phía mặt sau ngôi nhà trên đường Phó Đức Chính hiện nay. Từ 1 cô gái xinh đẹp đã trở nên cùi lở tóc tai rối bời rồi xấu xí đến ghê rợn, cô gái tuổi còn thanh xuân bi bệnh nan y này quả là 1 cú sốc rất lớn lại bị người nhà cách ly giam cầm cho dù hiền cách mấy cũng trở nên "Hận đời" và lâu lâu la hét và chửi rủa nhưng không ai quan tâm... Họ chỉ sợ duy nhất 1 điều là lây bệnh.
Rồi cái gì tới nó cũng tới cô bé ko còn sức chống chọi được căn bệnh ra đi trong sự im lặng của bao người . Người đau đớn nhất là chú Hỏa, mặc dù ông tài sản vô số cũng đành bất lực nhìn con gái ra đi trong sự chịu đau đớn về thể xác và tinh thần. Vì quá thương con nên chú Hỏa không an tán chôn con liền mà ông liệm đứa con gái vô 1 cái hòm bằng đá "loại đá giống Granic hiện nay" bên trên đậy kín bằng 1 tấm kính dày 5 phân, và để mãi ở giữa ngôi nhà của mình mà không chôn cất. Và cũng từ đó lâu lâu người ta lại nghe tiếng rên rĩ hờn ghét trách móc vọng ra từ căn phòng đó….
“Con ma nhà họ Hứa” trở lại ?
Hôm đó đúng tròn vào ngày giỗ 1 năm của đứa con gái bất hạnh nhà cũng tổ chức cúng kiến và mời bà con ngươi quen bạn làm ăn tới dự, Chú Hỏa đặt may 1 bộ áo đầm trắng, mua 1 con Búp bê nháy mắt "có nghĩa là nằm xuống nó nhắm mắt đứng dậy nó mở mắt" và 1 đĩa cơm gà, chú Hỏa sai cô người hầu đem lên tận phòng và luồn vô khe cửa đặt 1 hộp đựng áo đầm, 1 con búp bê, 1 đĩa cơm để cúng cô chủ xấu số...  Khi khách đã ra về hết lúc đó tầm cở 2 - 3 giờ trưa, cô người hầu lên phòng dọn đĩa cơm xuống khi mở cửa lòn tay cửa sổ thì chợt bất ngờ: "Đĩa cơm ai đã ăn hết phân nửa". Khi trong căn phòng mọi cửa sổ cửa ra vào đều được khóa chặt từ lâu, theo ánh sáng leo loét từ ô cửa chổ cô người hầu dội vào nhìn vào chiếc hòm kính đã mở hơn phân nữa con búp bê đứng sững trên lồng kính mắt chớp lia lia liên tục.. xa xa có 1 bóng người con gái thoát ẩn hiện sau chiếc váy đầm treo lơ lững phía cuối phòng.... Cô người hầu bật ra tung chạy xuống và bị té đến trẹo giò mặt trắng bệch y như ma ám "Giống như người ta nói lấy lưỡi lam cắt không ra miếng máu", mãi 1 lúc sau mới nói nên lời "Cô chủ về.... Cô chủ về !!" và sự việc này cũng xảy ra tương tự đối những cô hầu khác. Về sau mọi người nhận ra có điều không tốt xảy ra nên đã phá xác quấn vải liệm mấy lớp của cô và chuyển vô quan tài bàng gỗ và đưa đi an táng chôn cất trong êm xui và bí mật!
Và, trong vô số các mẩu chuyện huyễn hoặc, câu chuyện trên có lẽ gần sự thật hơn cả. Thế nhưng, sự thật như thế nào về chú Hỏa và con gái chú thì cũng đã theo chú xuống mồ.
Ngôi nhà có “hồn ma” con gái chú Hỏa nay đã được dùng làm nơi triển lãm, trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, hàng ngày mở cửa đón khách trong và ngoài nước đến tham quan. Diện mạo mới cùng sự ngăn nắp, sang trọng và không khí nghệ thuật ngập tràn đã đẩy lùi vẻ thâm u của dinh thự và phần nào đẩy lùi những giai thoại huyền hoặc chất chứa đầy màu sắc mê tín vào quá khứ.
 (Source: http://forum.Shaiya.com.vn)
Khách sạn Majestic xưa và nay, vốn là một tài sản của chú Hỏa
Một góc Bảo tàng Mỹ thuật TP.HCM là nơi gia đình chú Hỏa từng sinh sống